Cuộc sống quanh ta thật muôn màu muôn vẻ. Đôi khi những thay đổi nhỏ nhặt nhất của từng vật quanh ta cũng làm cho ta ngẫm nghĩ ra rất nhiều điều, đôi khi nhưng cử chỉ bình thường nhất của con người cũng làm thay đổi cả vận mệnh của 1 con người. Hãy cùng đọc và suy ngẫm để cuộc sống của chúng ta tốt đẹp hơn nha.
Hôm qua, hôm nay và ngày mai
Trong một tuần có hai ngày mà chúng ta không phải bận tâm về chúng, có hai ngày chúng ta không nên để vướng bận lo âu hay sợ hãi.
Ngày đầu tiên chính là ngày hôm qua, với tất cả lỗi lầm, với tất cả sai xót, với những nỗi buồn và cả những niềm đau. Ngày hôm qua đã qua rồi, và mãi mãi vuột khỏi tầm tay của chúng ta.
Chẳng có bất cứ điều gì có thể thay đổi được ngày hôm qua. Chúng ta chẳng thể lấy lại những thứ đã cho đi, cũng chẳng thể xóa đi dù chỉ là một lời chúng ta đã nói – bởi ngày hôm qua đã qua rồi.
Ngày còn lại chính là ngày mai, với những thử thách mà chúng ta chẳng thể biết được. Những phiền muộn hay niềm vui của ngày mai cũng ở ngoài tầm tay của chúng ta.
Mặt trời ngày mai sẽ mọc. Dù tỏa sáng rực rỡ hay bị che khuất bởi những đám mây thì mặt trời ngày mai vẫn mọc. Và cho đến tận lúc đó chúng ta chẳng thể nào đánh cuộc chuyện gì sẽ xảy ra, bởi ngày mai vẫn chưa đến.
Chúng ta chỉ còn lại một ngày đó là ngày hôm nay. Bất cứ một người bình thường nào cũng có thể vượt qua mọi thử thách chỉ trong một ngày hôm nay. Nhưng anh ta thường gục ngã khi phải cộng thêm vào gánh nặng của ngày hôm qua và những gánh nặng của ngày mai.
Con người thường đau khổ không phải hiện tại mà vì chính những tiếc nuối trong quá khứ và nỗi lo âu cho tương lai.
Vì thế chúng ta hãy sống cho trọn vẹn một ngày.
Thời điểm đẹp nhất trong cuộc sống
Chỉ trong hai ngày nữa tôi sẽ tròn 18 tuổi, tôi rất vui vì sắp bước sang tuổi mới, sắp thành người lớn, nhưng tôi cũng cảm thấy “làm sao ấy” vì tôi sợ những năm tháng đẹp nhất, vui nhất đang lùi lại sau lưng tôi.
Thói quen hàng ngày của tôi là đi đến phòng tập thể dục trước khi tới lớp. sáng nào tôi gặp ông Nicholas – người bạn lớn tuổi ở đó. Ông Nicholas đã hơn 70 tuổi, thế mà trông ông khỏe mạnh cường tráng cực kỳ. Khi tôi chào ông, ông ấy để ý ngay là tôi không được vui vẻ như ngày thường. Ông gọi tôi lại hỏi có chuyện gì. Tôi đáp tôi đang lo lắng vì sắp hết tuổi “ngây thơ” và sắp để trôi qua những năm tháng đẹp nhất. Tôi tự hỏi đến khi tôi bằng tuổi ông, tôi sẽ cảm thấy thế nào.Tôi hỏi ông : “Thời điểm nào là đẹp nhất trong cuộc sống của ông ?”
Không ngần ngại ông Nicholas đáp :
“Ông sinh ra ở nước Áo, nơi mọi người đều quan tâm đến ông, mọi thứ đều đẹp và bố mẹ nuôi dưỡng chăm sóc từng ngày. Đó là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đơi ông.”
“Khi ông đi học và học hỏi được nhiều điều thú vị. Đó là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời ông.”
“Khi ông tìm được việc làm đầu tiên, có trach nhiệm và được trả lương cho những cố gắng cuẩ mình. Đó là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời ông.”
“Khi ông gặp bà – vợ ông bây giờ - và ông rất yêu thương bà. Đó là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời ông.”
“Khi Thế chiến Hai xảy ra, ông và bà rời nước Áo. Sau đó ông và bà lên tàu an toàn để tới Bắc Mỹ. Đó là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời ông.”
“Khi ông bà tới Canada và xây dựng lại nhà cửa, gia đình. Đó là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời ông.”
“Khi ông được làm cha, ngắm nhìn con cái mình lớn lên. Đó là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời ông.”
“Và bây giờ cháu ạ, khi ông đã ngoài 70 tuổi mà vẫn có sức khỏe, vẫn cảm thấy yêu đời, vẫn yêu bà như khi ông gặp bà lần đầu. Đây là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời ông.”
Sự yêu thương và nghĩa vụ
Nghĩa vụ có thể bắt người ta xây dựng một ngôi nhà nhưng chỉ có sự yêu thương mới làm cho ngôi nhà đó trở thành một gia đình.
Nghĩa vụ có thể làm một bữa ăn tối, nhưng sự yêu thương sẽ chưng cất lên thành gia vị cho bữa ăn ngon.
Nghĩa vụ viết rất nhiều thế nhưng sự yêu thương còn kèm thêm một chuyện vui, một bức tranh nguệch ngoạc hình chiếc kẹo.
Nghĩa vụ làm người ta khó chịu nếu công sức người ta không được chú ý. Nhưng sự yêu thương giúp người ta cười nhiều và thấy mình được trả ơn trong chính việc mình làm.
Nghĩa vụ có thể pha một cốc sữa nhưng sự yêu thương sẽ thêm vào đó một chút ngọt ngào.
...
Bạn có thể viết tiếp được không ?
Nghĩa vụ yêu cầu bạn ngồi vào bàn tập viết nhưng sự yêu thương sẽ dịu dàng nắm tay khích lệ bạn.
Khi ta gửi đi một nụ cười
Cô gái cười với một người xa lạ rầu rĩ, nụ cười làm cho anh ta cảm thấy phấn trấn hơn.
Anh nhớ đến sự tử tế của một người bạn cũ và viết cho người đó một lá thư cảm ơn.
Người bạn này vui sướng vì nhận được lá thư của người bạn cũ lâu ngày không gặp đến nỗi sau bữa ăn anh ta boa một món tiền lớn cho chị hầu bàn.
Chị hầu bàn ngạc nhiên vì món tiền boa quá lớn, đã quyết định mang tất cả đi mua xổ số và trúng số. Ngày hôm sau chị đi nhận giải và cho một ngườì ăn mày trên phố một ít tiền lẻ.
Người ăn mày rất biết ơn vì đã hai ngày nay anh ta chẳng được ăn gì. Sau bữa tối anh ta trở về căn phòng tối tăm của mình. Trên đường về, anh ta thấy một chú chó con đang rét run cầm cập, anh mang nó về nhà để sưởi ấm cho nó.
Chú chó con rất vui mừng vì được cứu khỏi cơn bão tuyết sắp đến gần. Đêm ấy, trong khi mọi người đang ngủ say, thì ngôi nhà bốc cháy, chú chó con sủa nóng riết. Chú sủa cho đến khi đánh thức tất cả mọi người trong nhà dậy và cứu tất cả mọi người trong nhà thoát chết.
Một trong ngững chú bé được cứu thoát đêm ấy sau này trử thành bác sĩ tìm ra một loại văcxin chữa khỏi một căn bệnh vô cùng nguy hiểm cho loài người.
Tất cả là nhờ vào một nụ cười.
Chúng ta thật giàu có
Chúng ta sinh ra có hai mắt đằng trước vì thế chúng ta không nên luôn nhìn lại phía sau mà là nhìn xem có gì đợi chúng ta ở phía trước.
Chúng ta sinh ra có hai tai : một bên trái, một bên phải, để chúng ta nghe được hai phía, nghe được cả lời khen và lời chê.
Chúng ta sinh ra có bộ não được giấu trong hộp sọ, dù chúng ta có nghèo về vật chất đến đâu, chúng ta cũng vẫn giàu vì không có ai lấy được những gì trong não chúng ta – những thứ ấy quý hơn cả vàng bạc châu báu mà bạn có.
Chúng ta sinh ra với hai mắt, hai tai nhưng chỉ có một cái miệng. Hẳn bạn biết tại sao rồi chứ ? Vì miệng lưỡi là một vũ khí sắc bén, có thể làm cho người khác cảm thấy yêu thương hay thù ghét. Hãy nhớ : nói ít, nghe và quan sát nhiều hơn.
Chúng ta sinh ra chỉ có một trái tim, năm sâu trong lồng ngực để nhắc chúng ta hãy biết tôn trọng và luôn cho đi sự yêu thương từ sâu trong lòng mình.
Sự đấu tranh
Đôi khi sự đấu tranh là những gì chúng ta cần trong cuộc sống.
Nếu cuộc sống để chúng ta đi qua thật suôn sẻ, chúng ta sẽ chẳng mạnh mẽ như chúng ta có thể đâu... Bạn hãy nghĩ mà xem :
Bạn cần sức mạnh, và cuộc sống đặt ra những khó khăn để bạn vượt qua.
Bạn cần sự thông minh, và cuộc sống cho bạn bộ não và đôi tay làm việc.
Bạn cần sự can đảm, và cuộc đặt ra những thử thách để bạn phải vượt qua
Bạn cần sự yêu thương, và cuộc sống mang những người khó khăn đến cho bạn giúp đỡ.
Bạn cần sự ưu ái, và cuộc sống cho bạn cơ hội.
Bạn biết không, cuộc sống không cho bạn tất cả những gì bạn muốn, nhưng cuộc sống cho bạn tất cả những gì bạn cần.
Thật buồn cười
Thật buồn cười là sao tờ tiền 10000đ trông quá to và quá giá trị lúc ta cho người ăn xin mà lại quá quá nhỏ khi ta mang nó đi mua hàng.
Thật buồn cười là sao 60 phút là quá dài khi nói chuyện với ông bà, cha mẹ mà lại quá ngắn khi chơi điện tử hay tán gẫu với bạn bè.
Thật buồn cười là chúng ta khoái chí và hồi hộp run lên khi trận đá bóng đến những phút bù giờ mà lại than thở khi thầy cô dạy thêm vài ba phút sau tết học.
Thật buồn cười là chúng ta thấy khó nhọc thế khi đọc một chương cuốn sách giáo khoa mà lại dễ dàng khi đọc một cuốn truyện dày cả trăm trang.
Thật buồn cười là mọi người cãi nhau để tranh một chỗ ghế ngồi hàng đầu khi xem bóng đá hoặc biểu diễn ca nhạc mà lại cãi nhau để tranh một chỗ ghế ngồi hàng cuối lớp học thêm.
Thật buồn cười là chúng ta cần 2-3 ngày để suy nghĩ thì mới ra được một buổi học bù vào thời gian biểu của mình mà lại sắp xếp được thời gian cho một buổi đi chơi ngay vào phút cuối cùng.
Thật buồn cười là một số người thấy vô cùng khó khăn khi đọc và giải thích cho người khác một bài học mà lại thấy dễ dàng khi hiểu và ‘truyền bá ’ những chuyện ngồi lê đôi mách.
Thật buồn cười là chúng ta không thể nghĩ ra cái gì để cầu nguyện cho người khác mà lại nghĩ ra đủ thứ để mong ước cho bản thân mình.
Thật buồn cười là chúng ta nhanh chóng quyết định đi theo chỉ dẫn của một người lạ mặt khi chúng ta lạc đường mà lại ngần ngại ko làm theo chỉ bảo của chinh đầu óc mình.
Thật buồn cười là con người bị ảnh hưởng quá nhiều bởi những gì người khác đánh giá về mình hơn là những gì tự mình đánh giá về mình.
Chúng ta không cần phải hoàn hảo
Con người chúng ta ai cũng bị ám ảnh bởi ý nghĩ khi ta hoàn hảo ta mới đáng được yêu thương. Chính suy nghĩ sai lầm này đã khiến cho chúng ta không ít lần phải rên lên “Đời là bể khổ”. Ta luôn đấu tranh với bản thân để ngày càng trở lên tốt đẹp hơn nhưng đã là “nhân” thì phải “vô thập toàn”, khi phạm sai lầm ta bị dằn vặt, lo sợ, sợ không còn được kính trọng, được đề cao, và sợ nhất là không còn được yêu thương nữa. Sai lầm chỉ hữu ích khi nó khuyến khích ta tiến lên, còn không nó sẽ làm tê liệt con người với mặc cảm rằng mình thật vô dụng và bất tài.
Chuyện kể rằng ngày xửa ngày xưa có một vòng tròn. Vòng tròn ta rất tự hào về thân hình, tròn một cách hoàn hảo đến từng milimet của mình thế nhưng một sáng nọ thức dậy nó bỗng thấy mình mất một góc lớn hình tam giác.
Buồn bực vòng tròn khăn gói lên đường tìm mảnh vỡ bị mất. Vì không còn hoàn hảo nên nó lăn rất chậm chạp. Nó bắt đầu ngợi khen những bông hoa dại đang khoe hương tỏa sắc bên vệ đường, nó thủ thỉ tâm tình cùng sâu bọ, nó tận hưởng ánh nắng mặt trời ấm áp. Vòng tròn tìm được rất nhiều mảnh vỡ nhưng chẳng mảnh nào vừa vặn cả và thế là nó lại tiếp tục cuộc tìm kiếm. Một ngày kia vòng tròn tìm được một mảnh hoàn toàn vừa khít. Nó sung sướng đến run người, giờ đây nó lại hoàn hảo như xưa. Nó ghép mảnh vỡ vào rồi lăn đi. Nhưng ơ kìa sao nó lăn nhanh thế, nhanh đến nỗi các bông hoa bên đường nhòe đi trong mắt nó, tiếng trò chuyên của sâu bọ thì bạt đi trong gió. Vòng tròn nhân ra rằng thế giới xung quanh nó trở nên khác hẳn khi nó lăn quá nhanh.Nó bèn dừng lại, đặt mảnh vỡ bên lề đường rồi chậm lăn đi. Bài học cái vòng tròn tặng tất cả chúng ta là: thật kỳ lạ khi chúngta mất đi một cái gì đó ta lại thấy mình hoàn hảo. Một người có tất cả mọi thứ trên đời lại chính là kẻ nghèo túng. Anh ta sẽ không bao giờ biết thế nào là ước mơ, hy vọng, là một ngày mai tươi sáng hơn. Anh ta sẽ không bao giờ biết đến cái cảm giác sung sướng khi có ai đó thương anh ta và cho anh ta cái anh ta tha thiết mong muốn mà không có được.
Cuộc sống không phải là cái bẫy được đời giăng ra để chờ chúng ta sa vào rồi kết tôi. Cuộc sống có như mùa bóng, đôi khi đội mạnh nhất cũng bị thua đến một phần ba trận đấu và đội yếu nhất cũng có những giây phút huy hoàng. Mục đích của chúng ta là thắng nhiều hơn bại. Hãy chấp nhận sự bất toàn là một phần tất yếu của con người. nếu ta đủ dũng cảm để biết được tịnh yêu thương đang bao bọc tất cả chúng ta, khi ấy ta đã đạt được sự toàn mỹ mà rất nhiều người chỉ dám mơ ước mà thôi.
Khuyết điểm và ưu thế
Có đôi khi nhược điểm lớn nhất của bạn lại trở thành ưu điểm lớn nhất. Bạn tin không?
Vậy bạn hãy lắng nghe câu chuyện này như một ví dụ, câu chuyện về một cậu bé mười tuổi đã quyết tâm tập môn võ Judo dù rằng cậu đã mất một cánh tay trái trong một tai nạn ô tô khủng khiếp. Cậu bắt đầu đến học võ với một võ sĩ già, nghiêm khắc. Cậu tập rât tốt nhưng không hiểu vì sao suốt ba tháng cậu chỉ được dạy duy nhất một thế võ.
Thưa thầy cậu bé rụt rè hỏi: chẳng lẽ cọn không thể học thêm một động tác nào khác sao?
Đây là đòn duy nhất con biết và cũng là đòn duy nhất con cần phải biết – vị võ sư trả lời.
Dẫu không hiểu rõ nhưng vì rất tin ở thầy mình, cậu bé tiếp tục luyện tập. Vài tháng sau vị võ đưa cậu dến với giải thi đấu Judo dành cho thiếu nhi thật ngạc nhiên cậu bé đã dành chiến thắng trước hai đối thủ đầu tiên. Đối thủ thứ ba gây cho cậu nhiều khó khăn nhưng cuối cùng cậu đã chiến thắng. Cậu đã thực sự kinh ngạc khi mình đã hạ gục ba đối thủ chỉ với một thế võ duy nhất, giờ đây cậu đã tiến đến trận chung kết...
Đối thủ của cậu trong trận này to lớn hơn cậu rất nhiều và đầy thành tích trong các giải đấu trước. Cậu bé bị áp đảo, đã có lúc tưởng chừng như cậu đã đầu hàng. Trọng tài phải cho trận đấu dừng đôi phút vì e cậu bé không chịu nổi. Ồng dã định cho kết thúc trận dấu nhưng vị võ sĩ ngăn lại “ không hãy cứ để cho cậu trò nhỏ của tôi tiếp tục trận đấu ...”
Khi trận đấu bắt đầu trở lại, đối thủ của cậu bé phạm phải một lỗi dáng tiếc: anh ta bị mất thăng bằng, ngay lập tức cậu bé sử dụng thế võ duy nhất được học để vật ngã đối thủ. Cậu đã chiến thắng trong trận chung kết và trở thành nhà vô địch.
Trên đường về cậu bé và vị giáo sư ôn lại từng trận đấu đã qua. Thu hết can đảm cậu bé khẽ hỏi thầy điều cậu vẫn dang thắc mắc “ thưa thầy làm sao con có thể thắng một giải đấu Judo với một thế võ?”
Con chiến thắng vì hai lý do –vị võ sư trả lời “ thứ nhất con đã nắm thành thạo một trong những thế võ khó nhất của môn Judo và thứ hai để dánh trả thứ võ ẩy đối thủ không có cách nào hơn là phải nắm dược cánh tay trái của con”
Bất hạnh lớn nhất của cậu bé đã trở thành ưu thế giúp cậu bé chiến thắng. Vì thế nếu bạn có những nhược điểm thì chúng ta hãy tin rằng có một ngày chính nó sẽ giúp chúng ta chiến thắng một điều nào đó trong cuộc sống...
4 từ trong suốt cuộc đời
Một cậu bé 8 tuổi lại gần một người đàn ông đứng tuổi và ngước mắt hỏi :
- Cháu biết chú là người rất thông thái. Cháu muốn biết bí mật của cuộc sống là gì? Chú nói cho cháu biết đi?
Người đàn ông cúi xuống bên đứa trẻ đáp:
- Chú đã nghĩ rất lâu trong cuộc đời mình. Và bí mật của cuộc sống tổng kết trong 4 từ:
“Từ thứ nhất là “suy nghĩ ”. Hãy suy nghĩ về những giá trị mà cháu muốn cuộc sống của cháu có”.
“Từ thứ hai lá “tin tưởng”. Hãy tin tưởng vào bản thân mình dựa trên những việc cháu làm vì giá trị cháu muốn có”.
“Từ thứ ba là “mơ ước”. Hãy mơ ước về những điều có thể đến, dựa trên niềm tin vào bản thân và những giá trị mình muốn có”.
“Từ cuối cùng là “can đảm”. Hãy can đảm để biên ước mơ thành hiện thực, dựa trên những niềm tin vào bản thân và những giá trị của chính mình”.
Và đó là những điều mà Walt Disney lừng danh đã nói với cậu bé Suy nghĩ, Tin tưởng, Mơ ước và Can đảm.